Yêu thương chông chênh

Chia sẻ Facebook
09/08/2022 13:19:18

Trong tình yêu, cứ ngỡ bản thân đủ tự tin và trưởng thành để nắm giữ nó. Nhưng sóng gió cuộc đời vô tình khiến niềm tin kia vỡ vụn, lặng lẽ buông tay,...


Mùa thu chạm ngõ trong một chiều mưa, cơn mưa ngâu dai dẳng ngấm sâu vào lòng đất… Có những lúc chợt giật mình thảng thốt, thời gian sao trôi đi quá vội vàng, những kỉ niệm trở thành miền kí ức xa thẳm.

Giữa cuộc sống bộn bề lo toan, cứ ngỡ rằng đã quên đi ai đó. Nhưng một thoáng trở mùa, một con đường xưa cũ cũng khiến lòng lại bồi hồi nhớ thương. Mùa thu đỏ lá, những con đường thênh thang lối về, cô đơn một mình với bao nỗi ưu tư. “Người cũ” hai tiếng đó đủ làm con tim thổn thức, đủ làm lí trí trở nên mong manh yếu đuối. Tự hỏi lòng người ấy còn nhớ ta chăng?

Gặp lại ai đó trong giấc mơ, vươn đôi tay mà không cách nào với tới. Đau khổ, nhớ thương, quên lãng… bấy nhiêu đó đủ làm mỏi mòn một con tim. Cố gắng thoát ra khỏi miền kí ức đau thương, nhưng càng vùng vẫy lại càng lún sâu vào đó. Thả trôi đau thương theo dòng nước mắt, nỗi nhớ nhung từng ngày giày vò tâm can.

Một chiều đầu thu, tiếng nhạc Trịnh vang lên da diết góc phố nhỏ (Ảnh minh họa)


Yêu thương và tin tưởng, chúng ta mất cả tuổi trẻ để xây dựng một tình yêu và niềm tin vững chắc… nhưng có thể sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc. Đó là khi ta đau đớn nhận ra, niềm tin kia vốn đã đặt sai chỗ, yêu thương kia không đủ vững chắc để níu giữ cả hai. Ai đó đã nói rằng: hai người dù có yêu nhau, nhưng không thể tin tưởng, thì cũng không bao giờ có thể ở bên nhau hạnh phúc .

Quá khứ như một giấc mơ dài, khẽ nhắm mắt lại thấy tim mình đau nhói. Cố gắng xóa đi một hình bóng nhưng chẳng thể nào ngăn nổi con tim thôi thổn thức, chẳng thể nào ngăn nổi lí trí thôi nhớ về…

Cuộc đời này luôn bấp bênh và xoay biến, khiến tình cảm cũng dễ dàng trở nên mỏng manh và chênh vênh như thế. Ta biết lòng vẫn còn da diết, vẫn muốn quay trở lại những năm tháng ấy và được yêu một lần nữa. Yêu thật sâu đậm, yêu tha thiết như chưa từng biết đến đau đớn và tổn thương…

Một chiều đầu thu, tiếng nhạc Trịnh vang lên da diết góc phố nhỏ, đánh thức bao nỗi nhớ từ miền kí ức xa thẳm:


“Tình như nắng vội tắt chiều hôm
Tình không xa nhưng không thật gần
Tình như đá hoài nỗi chờ mong
Tình ngu ngơ vu vơ cho ta muộn phiền.


Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say
Đoá hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay…”


Thu Hiền

Chia sẻ Facebook