Cuộc sống hiện tại của cô bé khuyết tay chân: Là niềm tự hào của ngoại
Cơ thể không lành lặn như những đứa trẻ khác nhưng Trần Thị Hiếu Thảo (12 tuổi) lúc nào cũng nở nụ cười lạc quan. Ước mơ bình dị của cô bé 'chim cánh cụt' là có thể tự bước đi trên chính đôi chân của mình.
Trần Thị Hiếu Thảo sinh ra không được lành lặn như bao đứa trẻ khác. Em sống trong tình thương và sự bao bọc của ông bà ngoại khi cha khuất núi sớm, mẹ đi làm ăn xa. Nghị lực phi thường của cô bé giống như khát vọng sống bất diệt của loài cỏ dại giữa sa mạc cuộc đời đầy khắc nghiệt.
Em được nhiều người biết đến hơn vào năm 2018, khi đó, mọi người gọi em là cô bé “chim cánh cụt” miền Tây. Không một người dân nào tại xã An Trạch 2, huyện Cù Lao Dung (Sóc Trăng) là không biết đến cô bé như một cách để nói về tinh thần ham học, và khát vọng sống bất diệt. Dù có khiếm khuyết về thể chất nhưng Thảo vẫn luôn ước mong trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho ông bà già yếu và giúp ích cho xã hội.
Người Đưa Tin đăng tải, mới đây, một mạnh thường quân có cơ hội về Sóc Trăng đã gặp lại cô bé “chim cánh cụt”. Hiện tại, cô bé có nhiều sự thay đổi so với trước kia, ngày càng trưởng thành, ngoan ngoãn, lễ phép và học giỏi. Thảo chính là niềm tự hào của vợ chồng bà Cho (tức bà ngoại bé Hiếu Thảo).
Nhờ báo đài đưa tin về hoàn cảnh bé Thảo nên nhiều mạnh thường quân cũng đến giúp đỡ chút ít tiền bạc để vợ chồng bà Cho xây dựng ngôi nhà gạch. Vì thế mà có ngôi nhà khang trang để ở, không phải ở nhà lá rách rưới như vài năm trước.
Đối với bà Cho, đến giờ bà vẫn rất cảm kích và biết ơn những người đã giúp đỡ gia đình có căn nhà vững chãi, bé Hiếu Thảo có điều kiện đến trường học như bây giờ. Bên cạnh đó, bà cũng xác minh lại những lời đồn đoán: “Người ta đồn gia đình được cho tiền hết, nhưng thực tế phải vay mượn thêm vì làm căn nhà đâu phải ít tiền” – bà Cho bộc bạch.
Về phía Hiếu Thảo, cô bé đã chín chắn hơn. “Giờ cuộc sống của con ổn lắm! Con đang học lớp 7, năm nào cũng đạt học sinh giỏi. Con rất thích đến trường vì được chơi với các bạn, được học, được gặp thầy cô” – Thảo tâm sự.
Để thực hiện ước mơ làm bác sĩ của mình, sau mỗi giờ học trên lớp, Hiếu Thảo ở nhà chăm chỉ học bài, tập làm toán, viết chữ. Em khum khum người để cầm bút, nắn nót viết từng chữ, những nét chữ thẳng hàng được viết lên bởi đôi tay không lành lặn của một cô bé 12 tuổi thật đáng quý. Tuy cơ thể em không được như bao người nhưng ý chí, nghị lực của em đã vượt qua tất cả để tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ của mình.
Hằng ngày, Hiếu Thảo được ông ngoại đưa đến trường rồi đón về nhà. Việc đi lại của cô bé hiện rất hạn chế vì không còn khoẻ khoắn như trước, chỉ cần lết vài trăm mét là đầu gối đỏ ửng, hai chân mỏi nhừ. Thế nhưng, thi thoảng Thảo vẫn tự đi bằng đầu gối giúp ngoại quét sân, rửa bát hoặc phụ chăm sóc đàn heo mấy chục con.
Nhắc đến mẹ, cô bé “chim cánh cụt” thật thà: “Một năm, mẹ về một lần thăm con với ông bà ngoại. Mẹ ở trên Bình Dương làm công nhân nhưng thất nghiệp rồi. Mẹ phải đi làm mướn kiếm tiền gửi về mua sữa cho hai em của con” . Dù cả năm mới được gặp mẹ một lần, nhưng Hiếu Thảo không bao giờ giận mẹ, em chỉ muốn giá như mẹ có thể về thăm em nhiều hơn rồi hãy đi làm.
Ngồi kể lại những tháng ngày đầu tiên mà bé Thảo được sinh ra, bà Cho vẫn còn rưng rưng. Tầm năm 2008, mẹ Thảo ra Nha Trang lập nghiệp và quen bố Thảo. Hai người đến với nhau và sinh ra em. Những ngày đầu đi siêu âm, bác sĩ bảo thai nhi phát triển bình thường, phần do nghèo quá, phần vì chủ quan nên không đi khám lại, chỉ lo làm kiếm tiền để sinh con, nhưng thật không may khi sinh bé ra lại bị khuyết tứ chi.
Khi Thảo được 10 tháng tuổi, ba em mất trong một vụ va chạm giao thông. Từ đó, Thảo ở với ông bà ngoại để mẹ Thảo lên Bình Dương đi làm. Sau sự cố của bố một năm thì mẹ Thảo lấy chồng mới rồi sinh con. Nhưng không may, người chồng thứ hai của mẹ cũng ra đi hơn 3 tháng nay. Mẹ Thảo lại thất nghiệp nên phải gửi 2 đứa em của Thảo về cho ông bà chăm sóc.
Thấu hiểu sự khốn khổ của mẹ và vất vả của ngoại, Hiếu Thảo ước mơ có đôi chân giả để đi lại thuận lợi hơn và có tiền đi học, đỡ đần gia đình. Có lẽ vì trải qua những mất mát nên dù bị khiếm khuyết về cơ thể nhưng Trần Thị Hiếu Thảo vẫn mạnh mẽ vượt qua tất cả bằng một nghị lực, khát vọng sống phi thường.
Dù hiện tại, em chỉ là một cô bé mới 12 tuổi nhưng cách mà em chấp nhận hoàn cảnh của bản thân để vươn lên như loài cây xương rồng sống trong sỏi đá khô cằn khiến mọi người phải suy ngẫm. Chính nụ cười rạng rỡ, hình ảnh em nhỏ bé lết từng bước đã tiếp thêm động lực, niềm tin cho rất nhiều người.
Cùng cập nhật nhiều thông tin hấp dẫn tại YAN !
Tuy sinh ra không được may mắn như bao đứa trẻ khác, nhưng cô bé trong câu chuyện trên vẫn rất hiểu chuyện. Các em biết rằng mình chính là niềm an ủi, là liều thuốc tinh thần lớn nhất đối với người thân, giúp họ vượt qua được những gánh nặng trong cuộc sống.
Không buông xuôi, phó mặc cho số phận. Từ chỗ bi quan và bế tắc, cô bé đã vươn lên trong cuộc sống và tỏa sáng giữa đời thường. Chính tinh thần này đã khiến nhiều người cảm thấy vô cùng khâm phục.
Theo dõi thêm bài viết TẠI ĐÂY!