Biển sớm và lứa đôi
Có một bà bị thoái hóa cột sống và đi khắp cùng chạy chữa. Vô Sài Gòn, bác sĩ hỏi ở đâu. Nói ở Quy Nhơn. Ổng nói có bệnh viện biển ngay đó sao không chịu tới?
Vợ chồng tôi luôn dựa vô hồi biển êm, trời không mưa gió bão lụt để ra biển, mỗi sớm. Có năm qua tận tháng 3 mà hãy còn lạnh thì thôi đành ngó biển. Có năm mới cuối thu đã sóng to biển ầm ào cũng chịu thua.
Có suy suyển, dịch chuyển gì đi nữa, những dấu mốc thời gian ấy mà, thì biển vẫn là tuyệt vời nhất vào khoảng ngày này.
Trúng hè, nóng bức và oi ả đến chết ngộp mà được ngâm đẫm người trong nước và tung tẩy, và dập dềnh theo từng con sóng mới vui sướng sao!
Thường, 5h khi loa đài ở phường bắt đầu phát đi bài tập thể dục buổi sớm, chúng tôi trở dậy để sửa soạn ra biển. Thành phố này có bãi tắm dặc dài và không hề bị cản lối bởi các công trình như là khách sạn, nhà hàng. Không chút trở ngại khi bạn muốn chọn một chỗ tắm ưng ý. Đó là chưa kể sát biển luôn có các công viên cho người đi bộ, tập thể dục.
Vẫn có những ai đó không muốn tắm táp nhưng thích được hưởng chút thoáng đãng của biển cả và hít căng lồng ngực mùi của khơi xa. Hẳn, họ sẽ thấy sảng khoái khi được lòng vòng công viên được tập tành mấy động tác quen thuộc, trong lồng lộng hương biển mặn mòi và mát mẻ gió biển.
Do thích nơi ít người, vợ chồng tôi chọn bãi tắm hơi xa nhà một chút. Vui, vì được ra phố vào những buổi sớm như vậy, nhất là còn được đi cùng nhau. Còn được cùng đi bộ và tắm biển với nhau, mỗi ngày. Vừa mở cửa chúng tôi đã chạm mặt với những người trong xóm, đi tắm sớm về. Họ thường đi với con cháu hoặc với nhau chứ chẳng thấy ai đi với vợ hoặc chồng.
Mấy bà bạn tôi, hồi chưa già, cũng lười đi tắm biển lắm! Nói mất thời gian vì cách lách bao thứ. Đã phải dậy sớm rồi về còn mất công gội lại tóc, tắm lại nước ngọt, xả đồ bơi... Đó là chưa kể tóc bị khô gãy và da bị mốc thếch.
Thấy hiệu quả của biển, hầu hết những người lớn tuổi ở thành phố này đều đi tắm biển, mỗi ngày. Có mấy bà nhà ở gần đó nên tận dụng tối đa, sáng một cữ chiều một cữ, đều đặn. Vậy mà người khỏe vui, ăn ngủ ngon, các bệnh như tim mạch, rối loạn tiền đình... dù không hết hẳn nhưng cũng giảm sút nhiều.
Thường các bà đi theo nhóm bạn chơi chung hoặc ở cùng đường gần ngõ xóm. Mấy bà này hay nói là tôi sướng vì có chồng đi cùng chứ họ, người ly hôn hồi lâu lắc rồi ở vậy, người chồng mất, người chồng bệnh, người chồng không thích tắm biển.
Về với biển luôn thấy mình như trẻ nhỏ. Đó là thứ tâm trạng rất thật. Và cơn cớ gì không được chia chung cùng nhau thứ tâm trạng đó, những cảm xúc đó, khi có thể. Giữa khi quanh ta bao người còn khốn đốn, khổ sở vì nhiều nỗi...
Thời gian đâu để tìm tới biển dẫu khát thèm. Rồi hằng bao gia đình từ ông bà, cha mẹ, cháu con đều ghiền mê biển, mà lại không được gần gụi. Chỉ rất thi thoảng mới được hưởng niềm vui thú này. Họ là thế. Còn mình, hà cớ gì bỏ quên biển? Không sẵn lòng tận dụng, để được hưởng thụ thường xuyên một thú vui không tốn tiền.
Tôi đã biết bơi từ năm nảo năm nào. Chỉ hay là tính nhát nên chỉ luẩn quẩn gần bờ. Giờ vẫn chỉ là xa xa hơn một chút vì có tự tin hơn, bởi luôn đeo phao và thêm nữa, có được một ông rất thân thiết với mình kềm cặp.
Tôi bị huyết áp lẫn tim mạch và đó là lý do chồng tôi không dám rời vợ, khi đang ở biển - dù anh ấy bơi giỏi. Cảm giác có một người luôn gần gụi với mình trong từng bữa ăn, giấc ngủ. Ngồi đối diện mình khi trò chuyện lúc nghe nhạc, uống cà phê, đọc sách... đã vui lắm rồi. Nhưng thứ hạnh phúc ấy sẽ thấm đẫm hơn, sẽ thêm hương vị sắc màu. Sẽ rất trọn vẹn.
Nhờ biển và hơn thế nữa nhờ có nhau với những sớm mai, còn được chung cùng.
Đầu năm mới, chị viết trên dòng thời gian của trang Facebook cá nhân: "Cứ mỗi dịp tết đến xuân về lại cảm nhận đầy đủ hơn giá trị của gia đình, mãi là chốn bình yên...".